Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Tứ quái Sài Gòn - Thủ phạm tàng hình - Chương 01

Tứ quái Sài Gòn - Thủ phạm tàng hình - Chương 01
Tác giả: Stefan Wolf

Không còn một chút gì nữa để nghi ngờ, kẻ thù đầu tiên của Tarzan chính thị là Rembrandt. Mà Rembrandt là ai vậy? Xin thưa, đó là thầy giáo Pauling, kẻ dạy hội họa liên lớp 9 và 10, kẻ đã quyết định dùng trường nội trú làm sào huyệt để xây dựng một đế chế kỷ luật vượt quá phạm vi giáo dục của nghề sư phạm, kẻ luôn luôn giơ cao chiếc lưỡi hái tử thần trên đầu học sinh, kẻ đã cố tình chọn sai sự nghiệp của mình để cuối cùng không đạt một thành tựu nào hết về mỹ thuật. Ngay chính dung mạo của Pauling đã rờn rợn và dị dạng đến nỗi ông ta mang theo ngoại hiệu Rembrandt từ lúc bước về trường.


Chuyện xảy ra vào một buổi tối khá khó chịu. Tarzan đang đánh răng trong buồng tắm, nhưng con mắt của hắn không nằm nơi chiếc bàn chải, con mắt của hắn cử động ở đằng sau gáy kia. Nhờ con mắt từ gáy mà hắn nhìn thấy dáng điệu hớt hải của Kloesen. 
- Rembrandt đến! 
Cánh cửa bật mở. Hung thần của năm trăm học sinh trường nội trú xuất hiện. Giọng sư phụ Pauling như người ngậm ngải tìm trầm. Chứ sao, có bao giờ một ông thầy mà lại không biết tạo sự huyền bí lên học sinh của mình. 
- Tôi muốn em lên giường ngủ sau ba phút nữa. Hiểu chưa Peter Carsten, tôi muốn thế. 
Tarzan tỏ ra đứng đắn với chiếc khăn mặt trên tay: 
- Cám ơn sự chỉ dẫn của thầy. 
Nhưng ông ta chẳng buồn nghe. Cái nhìn của ông ta đã hướng về dãy hành lang dọc tầng hai. Chỉ bằng biện pháp đi tuần tiễu, ông ta mới có dịp sử dụng chiếc lưỡi hái ma quỷ trong bóng tối. Đã lần nào ông ta chịu buông tha cho những con thỏ học sinh đâu. Coi, đám nhãi ranh chỉ chực qua mặt người lớn, điều cần thiết là phải dạy chúng những bài học để đời. 
Và ông ta gằn từng tiếng một bài học tối nay cho Tarzan: 
- Chú mày đã ba lần bị cảnh cáo. Nhớ đấy. Liệu hồn… 
Rembrandt biến mất cũng nhanh như lúc đẩy cánh cửa buồng tắm. Còn Tarzan thì chậm chạp hơn, hắn chui lặng lẽ vào cái tổ có kê hai chiếc giường, hai cái tủ và một thùng đồ ăn dự trữ của Kloesen. Hắn thở dài ngao ngán. Trời ạ, cái thằng Tròn Vo có cái bụng phình như ễnh ương bộ không hay biết gì sao mà vẫn tiếp tục ngốn sôcôla ngồm ngoàm. 
Tarzan trợn mắt: 
- Mày biết phòng mình được Rembrandt gọi là gì không? 
Tròn Vo đủng đỉnh: 
- Tổ đại bàng. 
- Vậy thì đại bàng không thể nào bị… gãy cánh, dù Pauling đã giương cung. 
Kloesen nhăn mặt vì thanh kẹo sắp văng ra: 
- Đừng gọi lão là Pauling! Lão là Rembrandt gian ác. 
- Ê, vấn đề tai hại là tao có thể bị đuổi học nếu thêm một lần cảnh cáo nữa. 
- Tao biết. 
- Nhưng hề gì, đêm nay tao sẽ dùng pháp phi thân… 
- Sao? 
Tarzan tỉnh bơ xỏ chân vào chiếc quần Jeans bạc phếch. Khuôn mặt của Gaby hiện ra thần thoại hơn bất cứ một cuộc trừng phạt ngốc nghếch nào. Thầy Pauling là nỗi ám ảnh gì trong đời sống riêng tư của Tarzan nhỉ. Hãy tưởng tượng đến… Gaby – cô bé có hàng mi chớp chớp… 
Tarzan đột nhiên thấy mình mạnh mẽ như chúa rừng Phi châu: 
- Chuẩn bị dây chão cho ta chưa Tròn Vo? Đêm nay tao có hẹn… 
- Cái gì? Mày sẽ bị tống cổ ra khỏi trường, nếu… 
- Nếu mày nối sợi dây chão không phải bằng nilông mà bằng những thỏi sôcôla thì tao sẽ bị… tống cổ xuống đất gẫy nát. Yên trí đi Kloesen. 
Làm sao mà Tròn Vo yên chí được, nó đã nghe rất rõ những tiếng chân rình rập đâu đây. Quả y như rằng, Rembrandt đã đứng sau lưng hai đứa. 
- Sắp chín giờ rồi, hy vọng hai chú mày ngủ ngon! 
Các thầy giáo khác còn bắt tay, nhưng Rembrandt thì năm ngón chẳng hề cử động. Ông ta tắt đèn và hắng giọng. Cái giọng khàn đực của một con quạ có cuống họng bị sưng tấy. 
Tarzan phải mất đúng năm phút vận động thính giác trước khi tuột xuống giường. Ồ, cái thằng Tròn Vo cứ lưu luyến níu tay hắn như sắp bị giam mình trong một đống kẹo đến nơi. 
- Tao mà bớt… chừng sáu kilô là có thể đu dây giống hệt mày. Mày đi đâu vậy Tarzan? 
- Còn bày đặt ngơ ngác. Gặp nhị quái và út quái. Mày không nhớ Máy Tính Điện Tử và Công Chúa có hẹn với tao sao? 
Mặt Tròn Vo buồn thiu: 
- Nhớ cẩn thận nghe. Tao và… sợi dây vẫn đợi mày. 


Gió ban đêm lồng lộng. Tarzan đưa mắt nhìn sang phía rừng thùy dương. Mặt trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên dãy nhà nhiều tầng cao ngất. Trường nội trú nằm ở ngoại ô thành phố, từ trường ra xa lộ phải qua những cánh đồng và bãi cỏ. Người ta đang đẩy dần đô thị đến đây theo quy hoạch tương lai, nhưng bây giờ… 
Bây giờ thì con đại bàng đầu tiên của lớp 10A sắp bay ra khỏi tổ. Hắn chú ý đến những cái móc sắt đỡ giàn nho được đóng vào một số chỗ trên bờ tường. Hắn liếc qua cái móc trên cùng có một sợi dây chão bằng nilông nằm khuất dưới tán lá rậm. Hắn bám vào sợi dây như khỉ, chân đạp vào gờ tường như vượn và nhảy xuống lớp cát phía dưới như một con dã nhân. 
Hắn là Peter Carsten, biệt hiệu Tarzan, vua tốc độ một trăm mét khởi sự vô guồng chạy. Chỉ cần đúng hai mươi hai phút là sẽ đến nhà… Công Chúa. Ôi, Gaby. Bên vành tai Tarzan ngoài gió còn xào xạc tiếng guitar bài nhạc phim “Bạch Tuyết và bảy chú lùn” chẳng thể nào quên được. 
Hắn đang chạy qua khu vực quan trọng nằm ngoài rìa thành phố, nơi gia đình Sauerlich làm chủ một tòa nhà lớn nhất với một khu vườn rộng nhất cùng một gara chứa nhiều xe hơi nhất. Nghĩ mà tội cho Tròn Vo, chỉ vì quá mê kẹo sôcôla và Sherlock Holmes mà phải di tản vào trường nội trú, mất dần cái tên quý tộc Willi Sauerlich lừng danh. 
Tarzan nhìn đồng hồ: chín giờ rưỡi. Vượt qua một con đường nữa, băng hết một bờ rào, chạy trên cỏ, loáng thoáng những bụi cây lướt qua, hắn tiến vào khu vườn. Những ngôi nhà đột ngột tối om như bị cúp điện. Có lẽ giờ này Gaby sắp hắt hơi nhảy mũi. Đúng giây phút đó, hắn nghe thấy tiếng chân người. 
Hắn sửng sốt như không tin vào thính giác của mình. Nào, bình tĩnh lại, khom người xuống như một con… khỉ lẻn về phía các bụi cây rậm rạp đằng kia. 
Khi Tarzan rẽ cành lá định bước ra, hắn giật mình vì một hình người đàn ông cách hắn không đầy hai bước. Gã đàn ông nhìn lên cửa sân thượng một ngôi nhà, lưng quay lại Tarzan. Có một cái gì vuông vuông đặt dưới đất, dựa vào đầu gối gã. 
Ngay lúc ấy, trăng ló khỏi đám mây và… tấm kính trên cửa sân thượng vỡ toang. Gã đàn ông thứ hai xuất hiện. Bất chấp những mảnh kính vương vãi trên sàn đá, gã đàn ông thứ hai vẫn ôm chặt tấm mền trong tay. Mép tấm mền tụt xuống. Trời đất, một bức tranh chắc chắn là gia bảo bởi khung tranh được mạ bằng vàng sáng ngời. 
Linh tính trận mạc mách bảo con đại bàng của lớp 10A hãy xòe cánh. Rõ ràng bọn ăn cắp tranh của các tư gia. Còn gì nữa mà suy đoán, chẳng phỉa hơn sáu tháng nay những bức tranh sưu tập quý giá đã lần lượt tàng hình khỏi các gia trang của những nhà sưu tập và các bảo tàng nhiều địa phương làm cả thành phố bàng hoàng. Mọi thành tựu của hội họa đều biến mất không một dấu vết. Giá trị của những tác phẩm mỹ thuật tăng vọt bất ngờ khiến bọn đạo chích không thèm nhìn đến các thứ tài sản khác. Chúng biết cách di chuyển những bức tranh vô giá ra khỏi biên giới quốc gia. 
- Nhanh lên! 
Thằng trộm đứng chờ gầm gừ. Gã mặc một chiếc áo gió màu sẫm. Thằng kia có vẻ thấp lùn hơn và đi đứng có vẻ vụng về. Chúng trườn gióng hai con sói không một chút lo sợ qua sân thượng, rồi theo con đường xuyên qua các bụi cây dẫn ra cuối khu vườn. 
Tim Tarzan đập thình thịch không thua gì tấm mền gói bức tranh đang nhấp nhô theo bước đi như chạy của bọn trộm tranh. Nỗi khổ tâm của một học sinh nội trú leo tường trốn đi chơi là không thể gọi cảnh sát, vì như vậy hắn tự đút đầu vào sợi dây thòng lọng của Pauling. Lão Rembrandt đó sẽ đuổi hắn ngay lập tức không do dự. 
- Ê, Eddi, tao nghe có tiếng động. 
- Hả? 
- Tiếng động. Hình như ở trong bụi cây kia. 
- Hay là một con mèo động cỡn đó Otto! 
Hai gã đàn ông dừng lại. Tarzan nhìn chúng qua kẽ lá. Hắn cảm thấy da thịt lạnh ngắt. Hắn phải nín thở bởi thằng Otto đã đặt cái bọc đựng tranh xuống đường và thò tay vào túi. 
- Xoẹt, xoẹt. 
Lưỡi dao găm nhọn lểu rợn người dưới ánh trăng. Gã đàn ông có tên Otto tiến về phía bụi cây mà Tarzan đang ẩn nấp. Hai cánh tay đầy vết xăm của gã vung vẩy như một tên sát thủ điệu nghệ. Nhưng… gã không cần phải bước tiếp và Tarzan cũng không cần phải mở cuộc thi chạy nước rút bất đắc dĩ, vì một con chim đêm đã vỗ cánh phành phạch bay lên từ bụi rậm kế bên. 
Gã Eddi cười ha hả: 
- Mẹ, cái thằng chỉ giỏi tưởng tượng. Đi đêm có ngày gặp… chim mà. Ha ha… 
Otto lầm rầm như đọc kinh: 
- Đừng chọc tao. Coi chừng không đến Hội chợ đúng giờ là mang thêm sẹo cho mày đó. 
- Nhưng mày có chắc lão đến nhận hàng không? 
- Chính lão còn không biết chắc nữa là tao. Một là khu vực dành riêng để uống bia ở Hội chợ lúc nửa đêm nay, hai là mười bốn giờ chiều mai tại chuồng cá sấu ở Vườn Thú như mọi bữa. 
Otto thảy vật nhọn kim loại vào túi gọn gàng như một tay mãi võ chuyên nghiệp. Tarzan không làm sao quên được những con rồng bằng mực Tàu xăm chằng chịt trên cánh tay vén lên của gã, nó gây cảm giác rùng rợn không thua gì vết chém lồi ra từ mắt phải xuống cằm của tên Eddi kia. Tuy nhiên hắn vẫn không một chút e ngại bám dính bước chân của bọn trộm. Trong cuộc đời chỉ cần vài lần hồi hộp như thế này là có thể ung dung giữa rừng rậm Phi châu hú lên như Tarzan trong phim nhựa được rồi. 
Hắn bị che mắt bởi một cây dẻ bề thế. Đằng sau cây dẻ, tiếng mở cửa xe và cốp xe vang lên. Hắn dán chặt cái nhìn vào chiếc xe hơi lúc động cơ nổ giòn hy vọng nhìn được số xe. Trời đất, tiếng máy nổ kinh dị như lúc Tròn Vo ho sặc vì nuốt vội thanh kẹo. Điều quan trọng nhất mà hắn đã không thực hiện được là nhìn cho rõ bảng số trước khi xe chạy, bởi bọn trộm chờ cho xe chạy một đoạn rồi mới bật đèn. 
Không hề chi. Chiếc xa hơi có thể biến mất nhưng tiếng động cơ rền rĩ của nó không bao giờ mất. Nó thuộc về chủng loại xe Kombi hết thời, tiếng máy kêu ngang ngửa tiếng chó sủa. Chưa kể hai thằng đạo chích đã tự kê khai lý lịch: Otto và Eddi. Còn nữa, tụi nó sẽ đến khu uống bia ở Hội chợ vào lúc nửa đêm. Đối với một thám tử tài tình như… Tarzan này thì vài chi tiết cần thiết đó không đủ làm quà cho Gaby hay sao? Chỉ có một điều thuộc về kinh nghiệm cá nhân mà cô bé sẽ không bao giờ được biết, tại sao cứ mỗi lần đụng độ Rembrandt là hắn tiếp xúc với kẻ thù khác lập tức. Quả là lưỡng bề thọ địch. Mà lưỡng bề thọ địch là gì vậy? Xin thưa, sau lưng, phía trước là ông thầy và bọn trộm. Toàn những thứ hãi hùng.